Hội An – Tôi Đi Qua Biết Bao Lần Nhưng Chẳng Hề Biết Chán
Hội An! Hội An! Hội An! Tôi muốn gọi cả ngàn lần cái tên ấy. Đến Hội An dù bất kỳ thời điểm nào, dạo nơi đây dù bất kỳ thời gian nào cũng không làm tôi chán nổi. Hội An của tôi đẹp và đầy ám ảnh. Tôi muốn trở lại Hội An ngay cả khi vừa từ nơi ấy trở về. Hà Nội đang bắt đầu lạnh, Hội An có nắng không, có nhớ cô bé mùa này năm xưa lạc bước…
Hội An, nơi chúng ta chẳng bao giờ chán. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Lần nào tới Hội An, tôi cũng cố gắng ngủ lại đêm để có thể tận hưởng buối tối rộn ràng và sáng sớm mới bình yên nơi phố cổ. Hội An lạ lắm. Cùng một dãy nhà, cùng một con đường, cùng một khoảng trời nhưng vào mỗi buổi khác nhau lại mang những dư vị khác nhau, đầy lạ lẫm và thu hút mà không nơi nào khác có được.
Hội An và những sắc màu. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Đặc trưng của Hội An là sắc màu. Ấy là màu sặc sỡ của đèn lồng lung linh mỗi tối; là màu vàng tường nhà, màu nâu mái ngói phủ rêu tháng năm; là màu rực rỡ của những đền chùa… Hội An là màu của thời gian, là màu của của cuộc đời đã đi qua nơi phố Hội. Nhưng, nếu lặng ngắm Hội An lâu hơn, tận hưởng Hội An sâu hơn, người ta sẽ cảm nhận thêm hương của Hội, những mùi hương quen thuộc đầy ấn tượng trong tâm trí.
Hội An có những sắc màu quen thuộc. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Hội An mê say và nồng ấm đêm về với sử quân tử và thoang thoảng sớm mai là mùi trầm người gốc Hội đốt. Hai mùi hương ấy đặc trưng cho nơi đây. Nó đi vào lòng người như tâm niệm, chỉ cần thoáng nhẹ gặp gỡ ở một nơi đâu đó, người ta nghĩ ngay tới Hội, nghĩ ngay tới những thong dong dạo phố xá nâu sầm.
Hội An những ngày thong dong phố xá. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Đêm Hội An giăng giăng đầy đèn lồng, đèn hoa đăng… Khu phố nhỏ sáng bừng lên và dộn dịp. Những ánh mắt long lang theo ánh đèn đầy mê hoặc, những con nước Hội An sóng sáng và sắc màu. Cả phố Hội phát ra thứ ánh sáng mê hoặc, thứ ánh sáng văn hoa, rực rỡ nhưng cũng đầy hoài niệm.
Ánh sáng phố Hội. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Người đi dạo Hội An, chụp ảnh Hội An, ghé lại mua chiếc bánh tiêu, vừa khoác tay người yêu vừa đưa bánh lên miệng ăn ngon lành. Người tò mò, phấn khởi tham ra bài trò giữa đám đông thích thú. Người ngồi dưới ánh đèn, thưởng thức bữa tối lãng mạn, thơm tho.
Chuyện đêm Hội An. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Hội An không sống về đêm nhưng trước khi ngủ ai cũng phải nhởn nhơ khắp cái không gian sắc màu ấy rồi mới chịu rời. Phố đông người nhưng không chen lấn. Phố đông người nhưng ấm áp. Ấm áp tỏa ra từ những lồng đèn, từ hương sử quân tử, từ những cử chỉ thân thiện và nền nã của người dân.
Đêm Hội An rất ấm. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Tối ở Hội An, tôi không ngồi café. Tôi mua một ly trà thảo mộc ướp hương sen mang đi đường, gặp cô gái người Tây đang cùng đứng đợi, nói chuyện với cô ấy vài câu rồi lại thong dong tận hưởng hương sắc của đêm phố cổ. Cầm ly trà ra bờ sông Hoài ngồi nhâm nhi, ngắm An Hội, thích lắm.
Trà thảo mộc xinh xắn. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Chơi đêm ở Hội An đến mười giờ, tôi về homestay đi ngủ. Tôi phải ngủ sớm vì muốn sáng mai dậy từ lúc 5 giờ, dậy khi Hội An còn chưa thức, khi chẳng còn “hội” mà chỉ còn “an”. Buổi sáng sớm, người Hội An đốt hương trầm. Hương trầm thơm thơm, dìu dịu, lan và tan vào trong không khí. Cái dáng vẻ cổ kính và an bình của Hội An với mùi hương trầm làm tôi quyến luyến, mê say.
Khi nơi này chỉ có an yên. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Những bữa sáng Hội An giản dị trên những lề đường. Nào là hủ tíu, nào là cao lầu, nào là bánh mì, nào là sữa đậu nành… Tôi mua bánh mì Phượng, cầm đi và ngồi ở vỉa hè một ngôi nhà có giàn hoa giấy, vừa ăn vừa ngắm phố. Phố lác đác một vài người đi bộ, một vài người đạp xe… Hội An yên bình.
Bánh mì Phượng buổi sớm. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Tôi nhớ Hội An khi chưa đến giờ cấm xe cộ; Hội An khi nhiều cửa tiệm còn ngái ngủ, người thuê nhà chưa tới để mở cửa tiệm, vẫn nguyên những tấm xếp cửa gỗ nâu bóng loáng và dày dặn. Đó là một Hội An rất “an”, Hội An của người phố Hội, của những con người gốc gác nơi đây khi họ sống cuộc đời bình thường của họ.
Có một Hội rất An. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Buổi sáng Hội An, tôi thưởng thức chút nhẹ nhàng của ly café trong một quán sân vườn, hoa của đêm qua vẫn còn trên mặt đá. Sau đó tôi xách balo lên và tới khu dừa bảy mẫu chèo thuyền thúng, câu coòng. Bông hoa giấy mỏng mảnh rớt xuống mái tóc buông hờ, là Hội An đang gửi thương, gửi nhớ.
Có những điều luôn để thương, để nhớ. -Ảnh: Nguyễn Lan Hương
Biết bao lần tôi tới Hội An, cũng biết bao lần tôi không thấy chán. Từng không gian trong từng khoảnh khắc Hội An qua đi đều in trong tâm trí, duyên lạ kì. Xa Hội An rồi tôi vẫn nhớ, nhớ hương sử quân tử, nhớ mùi trầm, nhớ ly trà thảo mộc buổi đêm…Tôi nhớ Hội An giữa những ngày đông Hà Nội cần hơi ấm.
Iki Oleo